Giữa trưa hè nắng nóng, tôi bắt gặp người phụ nữ làm nghề mua ve chai đang nghỉ trưa ở đường Xuân 68. Lân la hỏi chuyện, mới biết bà là Trần Thị Xuân Hằng ở khu vực 4, phường Hương Sơ (TP. Huế). Nhẩm tính tuổi mình qua các ngón tay, bà bảo, tui sinh năm 1964, có thâm niên trong nghề buôn bán ve chai hơn 40 năm. Lấy chồng từ năm 19 tuổi, chồng bà làm ruộng, thu nhập bấp bênh. Bà chọn nghề mua ve chai để khởi nghiệp. Chỉ cần có trong túi tầm 1 triệu đồng là có thể tự tin rao “Ai ve chai không?” khắp xóm làng.
Những ngày mới vào nghề, đẩy xe mua phế liệu, bà bảo, vừa ngại vừa mắc cỡ, đêm về đau nhức tay chân, thường xuyên bị cảm, sốt vì dầm mưa, dãi nắng. Có lúc bà “cụt vốn” khi chưa biết phân loại phế liệu và mua nhầm giá… Nhưng bao nhiêu năm qua, bà vẫn không dám nghỉ mua ve chai ngày nào vì cả nhà đều trông chờ vào khoản thu nhập của bà. Công nhận, bà Hằng cũng chịu khó đầu tư phương tiện làm ăn. Mới đầu, bà “tậu” đôi quang gánh, sau này đổi qua xe ba gác, rồi xích lô, nhưng rốt cuộc xe đạp vẫn là sự lựa chọn cuối cùng của bà, vì hang cùng, ngõ hẻm nào cũng dễ dàng vào được.